Trong cuộc đời mỗi người có biết bao nhiêu nỗi buồn thậm chí là đau khổ sẽ đến với ta. Thật khó khi nói nỗi đau về thể xác hay nỗi đau về tinh thần là đau đớn hơn !?... Có điều ta nghĩ rằng, nỗi đau thể xác thì cũng đau đấy, nhưng nếu ta sở hữu được một tinh thần lạc quan, một lý tưởng kiên định thì nỗi đau thể xác không có gì là ghê gớm cả. Nhưng nỗi đau tinh thần thì không vậy, cho dù cơ thể ta có khỏe mạnh, có cố gồng mình chịu đựng đi chăng nữa thì nó vẫn có thể từ từ cắn phá rồi khoét thật sâu vào tâm khảm làm nhụt nhuệ ý chí ta. Làm tinh thần ta đi vào tuyệt vọng… Con người khi mất niềm tin thì lý tưởng sống cũng không còn dễ đi vào ngõ cụt của sự bế tắc… Ta luôn tự nhủ lòng, hãy thương lấy bản thân ta, thời gian là liều thuốc kỳ diệu. Nó có thể làm lành hoặc chí ít cũng xoa dịu bao vết thương lòng !. Nhưng thời gian thì huyền hoặc vô cảm, cứ thong thả bước đi…không nhanh…không chậm… Con người thì gồng mình, gắng gượng đấu tranh với vết thương, khắc khoải trong cuộc sống hầu mong biết được đâu là đỉnh điểm giới hạn của sự chịu đựng mà con người có thể !?...
Cuộc đời mỗi con người như những bản nhạc đang viết dở!. Ta không du dương như 1 bản giao hưởng…không dữ dội như 1 bản rock…cũng không được lãng mạn như 1 bản tango…như gì thì ta cũng không biết nữa. Có điều ta biết bản nhạc đời ta từ nay sẽ mang nhiều âm trầm có thêm nhiều nốt lặng… Khi ta hát 1 bài dù mang âm cao đến mấy ta cũng có thể hát, hay…hét để có thể bật lên thành tiếng được… Nhưng khi xuống những âm trầm thì mới biết là nó nặng…thật nặng…có khi…tắt !!!... Nốt lặng giúp ta nghiền ngẫm về những gì đã thuộc về quá khứ, về bản ngã của con người và đâu là lẽ sống…
Con người được trời ban cho một thứ gọi là tình cảm để có thể đạt được sự tinh túy thăng hoa trong tình yêu hay ngập ngụa trong tận cùng đau khổ, đó là may mắn hay bất hạnh !?... Để có thể mô tả về nó mới thấy câu từ còn hạn hẹp…
Viết gì…
Một trang giang dở…
Một kiếp người dang dở…
(sưu tầm )