Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi
nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thưở đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn
tôi thì mới biết truy cập Internet... Những cuộc trò chuyện trên mạng
đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn. Mỗi sáng, sau khi tỉnh
giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh
bằng phím Ctrl+G, buzz anh một cái rồi hét toáng: “Dậy thôi, sáng rồi”.
Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: ”Dậy rồi”... Thời gian cứ
thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào
sườn và nói: “Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều”. Dù chuyện gặp nhau
online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không
bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn
bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu. Ba năm sau ngày chúng tôi
gặp nhau, anh chuyển công tác về tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên
anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái... Mỗi
lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: “Em
làm tràn cái offline list của anh đó”... Thế rồi có một ngày, người thân
của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa,
anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong bàng hoàng. Tôi bỏ thói
quen online mỗi sáng ngay khi vừa tỉnh giấc, để không buzz rồi gọi anh
thức nữa, anh đang yên giấc mà... Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng
tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người
đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng
lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anh buzz tôi: “Tuy anh không còn có
thể online để trò chuyện với em như trước nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc -
Dậy đi em”. Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch
vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả
những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.